XUÂN VỀ NHỚ KỶ NIỆM XƯA
XUÂN VỀ NHỚ KỶ NIỆM XƯA
Lời người vợ lính
Dòng đời thấm thoát trôi mau
Nhớ về quê cũ lòng nao nao buồn
Từ khi đất nước đổi đời
Dân tình sống cảnh “loài người ban sơ”!
Ðời mình đã có “trên” lo
Toàn dân chỉ việc tới kho lãnh phần
Ruộng vườn nhà đất của mình
Giờ là tài sản chung toàn “nhân dân”?
Anh đi vào “Trại Tập Trung”
Em về quê cũ sống cùng xóm thôn
Ðàn con thơ dại yêu thương
Sớm hôm kêu đói nhà không còn tiền
Bao nhiêu kỷ niệm đời mình
Em đem bán hết lo tiền cháo rau
Tuần sau là tết năm đầu*
Một mình đơn độc lo đâu ra tiền
Em đành lên chợ huyện mình
Lẻn vào bán máu lấy tiền nuôi con
Vừa nhìn thân xác héo hon
Người mua liền nói chẳng còn sức đâu!
Trở ra em quyết định mau
Về nhà làm mướn! Thay trâu cũng làm!
Thì thầm khấn nguyện dọc đường
Xin ban sức mạnh phi thường cho em
Rồi em cũng nguyện cho anh
Nơi xa xăm ấy bình an, no lành
“Cải tạo” đầu óc chóng thành
“Người dân tiến bộ” được dành ưu tiên
Tha về quê cũ làm ăn
Giúp em trong cảnh khó khăn cơ hàn
Ðể cho giọt máu cuối cùng
Không bị hút khỏi thân hình tả tơi!
Ngày xuân nhắc kỷ niệm đời
Của người chinh phụ sau thời binh đao
Mong cho con cháu ngàn sau
Cảm thông được nỗi thương đau một thời
_____________________
*Tết 1976 tại Miền Nam Việt Nam.