Biển Tuyết

Một vùng biển tuyết mông mênh
Bầu trời giá lạnh phủ trên núi đồi
Ðưa ta trở lại một thời
Tuổi xuân trong sáng dập vùi gió sương…
Ngày xanh vội vã lên đường
Nhường cho tuổi lính phong sương bụi trần
Quê hương tức tưởi chuyển mình
Cho người trai tráng lên đường chiến chinh!
Chiến tranh nào chẳng điêu linh
Mà không ngăn cách mối tình thủy chung!
Ra đi bỏ lại sau lưng
Người yêu trẻ dại chưa từng chia xa
Ngẩn ngơ vợ lính quê nhà
Ngày đêm thương nhớ chồng ra chiến trường
Ai từng đêm nhớ ngày thương
Cảm thông được noi đoạn trường yêu đương
Trước làn tuyết trắng mông mênh
Ta ngồi nhớ lại đời mình đã qua
Nấc dài hơi thở hắt ra
Thương em đã phải xót xa một thời
Giờ đây chinh chiến qua rồi
Mình ơi! Ta sẽ suốt đời bên nhau
Không còn ngăn cách bể dâu
Cho em mãi chịu khổ đau một mình…