Em Mang Tuổi Gà


Nằm trong bụng mẹ bình an
Chẳng hề hay biết thế gian sự đời
Từ khi ta được làm người
Là Trời đã định mỗi người một duyên…
Có phải em đến với anh
Vì Trời đã muốn mình thành tình nhân?
Tuổi anh năm ấy lớn lên
Còn em “năm đói” mới sinh ra đời
Mặc dù mỗi đứa một nơi
Nhưng mình cùng có số Trời đã ban
Cảnh năm Ất Dậu bốn lăm
Dân ta bị đói chết lăn đầy đường!
Chúng mình nhờ phước song đường
Lên rừng đào củ, cậy từng mầm rau
Nuôi ta bằng sữa tình yêu
Dậy ta khôn lớn với nhiều tình thương
Rồi theo vận Nước nhiễu nhương
Thực dân, Cộng Sản đôi đường tranh nhau
Mình đành phải chịu thương đau
Muôn vàn bất hạnh gieo vào đời ta
Phải chăng vì mệnh tuổi Gà
Mà em phải chịu xót xa một đời!
Còn anh số phận sẵn rồi
Sinh ra là để sống đời yêu em…